Mình đã mất gần hai năm để học bài học này. Và mình muốn chia sẻ bài học này để nhắc mình và mọi người đừng bao giờ sống cô lập. Vì cuộc sống này rất muôn màu muôn sắc, cần suy nghĩ tích cực để cảm nhận được hương sắc đó.
Không ai hiểu mình
Mình có chia sẻ ở trang Đôi Điều về Úheo về một tai nạn giao thông của bạn mình ở tuổi 20. Bạn mình đã mãi mãi ở tuổi 20. Hôm đó, tụi mình hẹn nhau đi họp mặt lớp ở nhà cô Chủ Nhiệm cũ. Người bạn đó đúng ra sẽ đón mình, nhưng mình gọi điện thoại suốt từ chiều mà không thấy bạn bắt máy. Mãi đến lúc mình đến nhà cô giáo và nhờ các bạn trong lớp mình gọi. Cũng phải gọi hơn chục cuộc gọi, thì đầu dây bên kia là một giọng nam lạ hoắc thông báo rằng chủ nhân của số điện thoại này đã chết vì tai nạn giao thông. Một tin xét đánh mà người bạn của mình khi nghe tin còn tưởng và hy vọng là mình gọi lộn số…. Mình nghe được tin, chết lặng!
Mình và các bạn cùng nhau chạy về nhà của bạn mình và chờ cho đến khi xác của bạn về đến nơi để chứng thực rằng đây là sự thật! Mình vẫn nhớ như in cảm giác lúc đó. Từ hoài nghi, đến hoảng sợ, buồn bã, rồi thậm chí trách móc bản thân vì suy nghĩ: Có khi nào hồi chiều mình gọi điện thoại cho nó nhiều quá nên nó vội vàng đi công chuyện mà gặp tai nạn. Lúc đó mình đã không thể nói được điều gì, cũng không biết nói như thế nào. Mình cứ luẩn quẩn trong đầu những suy nghĩ rất buồn, rất tiêu cực. Và mình tự nói sẽ chẳng ai hiểu được cảm giác của mình mà chia sẻ.
Thời gian cùng bạn bè
Lúc đó mình có rất nhiều bạn và hay qua nhà nhau nói chuyện tán dóc. Từ sau tai nạn đó, mình suy nghĩ tại sao mình lại có nhiều bạn, để khi mình có nhiều tình cảm, nhiều kỷ niệm, thì cảm giác mất đi ai đó thật quá shock, quá đau . Vậy thì tốt hơn mình nên xa lánh mọi người, khi mình ít tình cảm, ít kỷ niệm, rồi nếu lỡ mình có mất đi người nào đó, thì chắc mình sẽ bớt đau buồn hơn. Một suy nghĩ rất hợp lý (tại thời điểm đó) để giúp mình vượt qua nỗi đau. Rồi mình tự động cắt đứt với vài người bạn và nói mình cần tập trung việc học nhiều hơn. Giờ nghĩ lại, tự thấy sao mình có thể lạnh lùng, khô khan, và cứng ngắc như vậy. Giờ nhìn lại, mình thấy mình mất đi hai năm cùng các bạn chia sẻ những chuyện vui buồn. Nghĩ lại, tự thấy mình thật ích kỷ. Và nuối tiếc về những năm tháng, kỷ niệm đáng lẽ mà mình sẽ có nếu mình đã không quá xa lạ.
Học cách chấp nhận
Đây có lẽ là một chân lý mà mình đã học được từ rất sớm. Tuy mất hơn hai năm mình mới có thể chấp nhận được, nhưng ít nhất cuối cùng mình cũng hiểu ra được hai chữ “chấp nhận” có ý nghĩa như thế nào. Là khi mình chấp nhận có những thứ mình không thể thay đổi được trong cuộc sống, hay hoàn cảnh mà mình đang gặp phải. Điều duy nhất mình có thể hoàn toàn kiểm soát được là tư suy, là suy nghĩ của bản thân mình. Vui cũng sống, buồn cũng sống. Vậy mình nên sống vui, chẳng có lý do gì để buồn mãi. Không ai muốn chơi với một người suốt ngày ủ rũ bao giờ. Mình có blog chia sẻ về cách thoát khỏi tư tưởng “nạn nhân” ở đây. Mọi người có thể đọc thêm và cho mình ý kiến nếu thấy có ích nhé.
Cuộc sống ngắn ngủi
Có lẽ mình là người khác người, nên mình rất thích câu nói này “Life is too short to be normal” Cuộc sống quá ngắn ngủi để sống bình thường. Và câu nói của Steve Jobs: “Your time is limited, so don’t waste it living someone else’s life.” Thời gian của bạn có hạn, đừng lãng phí nó để sống cuộc đời của người khác. Cuộc sống ngắn ngủi và vô thường lắm. Mình nên trân trọng từng giây, từng phút để tận hưởng, để tìm được niềm vui, đôi khi chỉ là bình an trong tim mình giữa dòng dời “vạn biến”. Hãy mạnh mẽ sống và trân trọng những gì bạn đang có.
Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết của nó, hãy suy nghĩ theo chiều hướng tích cực và vượt qua mọi thứ nhé.
Úheo